Header Ads

ĐỪNG TIẾC MỘT NỤ CƯỜI

Mỗi chúng ta ai cũng thích được nhận một nụ cười trong bất kì hoàn cảnh nào. Đó là một biểu hiện của sự tin tưởng, đồng tình, quý mến và còn nói lên nhiều điều khác nữa.

Chúng ta khi mới sinh ra, chẳng ai lại cười toe toét cả. Thế nhưng, khi đã hiện diện trên thế giới này được vài năm, thì bắt đầu biết nhoẻn miệng cười. Cười khi thấy thích thú, cười khi thấy vui và cười khi được thỏa mãn 1 mong muốn nào đó... Khi ấy, chúng ta không có khái niệm "cười vì người khác". Ta cười cho chính ta, cười để biểu hiện thái độ. Hẳn nhiên, ta không hề biết rằng nụ cười lúc ấy đã làm cho cha mẹ và người thân hạnh phúc biết nhường nào.

Lớn lên ... Chẳng hiểu lí do vì sao mà nụ cười lại ít dần đi ?

Chúng ta thường suy nghĩ rằng: "Chỉ cười khi vui thôi, không có gì cũng cười hóa ra vô duyên". Và thế là ... ta tự làm nên hàng rào khoảng cách với mọi người.

Bạn biết không? Nụ cười của bạn sẽ làm cho người đối diện cảm thấy rất nhẹ nhõm. Nó thể hiện sự thân thiện và hòa đồng biết bao. Và người khác cũng cảm thấy hạnh phúc biết nhường nào. Họ sẽ cảm thấy lo lắng, hồi hộp khi muốn làm quen với bạn mà không biết bắt đầu từ đâu, thì chỉ cần bạn nở một nụ cười thôi, sự rụt rè của họ sẽ biến mất ngay và họ sẽ bắt chuyện với bạn ngay lập tức ... Nụ cười có "sức mạnh" đến thế đấy các bạn ạ !

Khi cười, dường như chúng ta xinh đẹp ra hẳn. Các nhà khoa học cũng đã chứng minh, chúng ta sẽ sống lâu hơn, khỏe mạnh hơn khi cười. Ông bà ta đúc kết "một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ" không sai một chút nào đâu ...

Chúng ta thích nhận được nụ cười của người khác, nhưng lại ít khi "ban tặng" cho người khác nụ cười.

Tại sao lại gọi là "ban tặng"? Bởi nụ cười ấy tặng cho người đối diện nhiều cảm xúc đặc biệt tùy theo các hoàn cảnh khác nhau. Một nụ cười chân thành có thể khiến cho ai đó vui cả ngày, mệt nhọc sẽ tan biến hết đấy các bạn ...

Có lần, trong lớp học thêm ở một Trung tâm, tôi dường như không mấy thiện cảm với một bạn nữ quá "tỏa sáng". Bạn ấy trông có vẻ như là "diva thời trang", tạo nên khoảng cách rất lớn so với chúng tôi. Khi tôi nhìn bạn ấy bằng một ánh mắt dò xét, theo phản xạ, bạn ấy ắt hẳn bắt gặp được. Tôi lúng túng, còn bạn ấy thì không. Bạn ấy cười với tôi. Một nụ cười xinh như hoa, rồi quay đi. Tôi chưa kịp cười lại, vì tôi còn đang ngẩn người trước cách đối xử quá ư thông minh như thế... Và tôi để ý, ai tỏ vẻ khó chịu khi nhìn bạn ấy, thì đều nhận được nụ cười xinh như hoa ấy và bao thù oán biến đi đâu không rõ ...
Cô bé ấy giờ đã trở thành người bạn thân nhất của tôi.

Nụ cười có thể hóa giải mọi thù hận. Khi ai đó ghét bạn, ghét cay đắng, thì chỉ cần đi lướt qua họ, cười mỉm tỏ sự thân thiện, hoặc cười tươi như hoa, hỏi thăm họ xem, thì họ cảm thấy nhẹ nhõm và không còn ác cảm với bạn nữa.

Nụ cười cũng là "chiến lược" của các nhà kinh doanh. Bạn biết các quán fastfood chứ? Nhân viên ở đó rất dễ chịu và hay cười, chính vì vậy mà quán luôn đông khách. Các nhân viên siêu thị cũng được khuyến khích nên cười với khách hàng để việc kinh doanh trở nên thuận lợi hơn ...

Mỗi chúng ta, khi được sinh ra, đều được ban tặng "khả năng để cười".
Vậy tại sao bạn lại tiếc một nụ cười để "ban tặng" hạnh phúc cho người khác ???
Tôi không biết viết gì cho em nữa rồi em ạ. Ký ức chỉ là những bài thơ đọc nhiều trở nên rất nhạt, ký ức chỉ còn là cơn gió thoảng qua, ra đi và không trở lại…

Tôi biết em nhiều năm về trước. Vào một buổi chiều mưa mùa hạ, em ngồi đấy bên chiếc bàn con con kê sát cạnh ô cửa sổ, khung cửa mở ra trang cụm mây xám xịt in những nốt nhạc của mưa. Em có lắng nghe khúc ca ấy không..? Mà sao cúi xuống nhìn cuộc đời tôi mê say đến thế..?

Thật lâu sau tôi mới biết em ngồi đấy đã mấy ngày rồi, cứ yên lặng nhìn tôi mê man… Chi vậy cô bé..? Mình đã từng quen biết nhau à..? Đâu phải chứ, cho đến khi ấy, chúng ta vẫn là người xa lạ mà… Là duyên chăng? Hay là số phận? Tôi cố gượng đứng dậy, tựa vào em mà đứng mà lần mò từng bước tập đi… rồi theo em những ngày ở chợ, cây bút chì trong tay ngân nga mãi giai điệu bình yên run rẩy lúc đêm về. Tôi biết trong đầu em đầy mây trắng, mắt em hồn hậu màu lá bằng lăng đỏ, và tôi cũng biết đôi khi em buồn…

Chân trời nào nỗi nhớ có thể chạm tay đến..? Tôi không đếm được hết những ô cửa sổ vui buồn. Em có nhớ không, những vòng tay xiết chặt khi hai đứa bì bõm, trong cơn mưa đêm mùa hạ rì rào trên vòm lá, cảm xúc của em thế nào..? Em có nhớ không, những nụ cười rạng rỡ khi con bé của chúng ta vươn mình đứng dậy, mơ ước của chúng ta thế nào..? Em nhớ nữa nhé, ánh mắt nào long lanh khi em đón anh trở về sau những chuyến xe đêm, em nhớ được không..?
Những ô cửa sổ đã chìm trong phố vắng…

Có bao giờ em xót xa cho những ô cửa sổ em yêu, dù vui hay buồn lúc nào chúng cũng câm lặng, không thể cười to, không thể bật khóc. Còn em, em biết khóc, biết cười, biết tung cánh ra đi, tôi đã thấy nỗi chờ đợi của em im lìm bạc màu ngày này qua ngày khác, như thể chiếc lá già nâu xỉn đi theo mùa. Nhưng tôi đã già, đã cũ kỹ trước cả chiếc lá ấy rồi.

Tôi không biết viết gì cho em nữa, em ạ. Đến nỗi nhớ cũng bỏ tôi đi mất. Tôi thành ô cửa sổ mở vào khoảng mênh mông mà chẳng biết tìm gì, thành đôi mắt ngửa lên trời không còn biết khóc.

Có cô bé ngồi bên ô cửa sổ, mơ ước về ngày mai. Cô mong ước ngày mai tuyệt vời cho những người cô yêu…Tôi mong lúc nào em cũng hồn nhiên như thế, ngây ngô như thế, trong sáng như thế, giản dị như thế. Vì em biết không, em chính là tôi của một thời đã mất…

Không có nhận xét nào

Hình ảnh chủ đề của konradlew. Được tạo bởi Blogger.