Header Ads

ĐOẢN KHÚC 100 : NHỮNG MỐC ĐƯỜNG


Ngày 10 tháng 6 năm 2004.
Hôm nay kỷ niệm 15 năm linh mục.
Thấm thoát thế mà 15 năm rồi.
Sáng nay tôi đang trong những ngày giúp tĩnh tâm linh thao tại một miền quê nước Đức. Một ngôi làng nhỏ vùng Neuenkirchen do Cha Huỳnh Công Hạnh, dòng Ngôi Lời tổ chức.
Hôm nay, ngày kỷ niệm đánh dấu một mốc thời gian trong đời.
Tôi đang trên đường đi.
Tôi thích đời là những đường đi.
Thỉnh thoảng người ta dừng lại ở những mốc đường.
Tôi chọn bài suy niệm cho giờ kinh sáng, mốc đường ngày hôm nay trong Phúc Âm Mátthêu:
“Nước Trời giống như chuyện một thương gia đi tìm ngọc đẹp. Tìm được một viên ngọc quý, ông ta ra đi, bán tất cả những gì mình có mà mua viên ngọc ấy” (Mt. 13:45).
Mười lăm năm trước, ngày dâng lễ mở tay, tôi tâm sự với cộng đoàn trong thánh lễ đầu đời của tôi về một lối đi:
Tôi không chọn đi trên đường có hoa thơm cỏ đẹp.
Tôi muốn làm nở hoa bất cứ con đường nào tôi đi tới.
Đây là một mơ ước giản dị. Một đường đi bình thường. Bởi tôi biết, chọn đi trên đường có hoa thơm cỏ lạ sẽ khó lắm. Bao giờ mới tìm thấy đường đó mà đi? Đời người ngắn ngủi, tìm mãi không thấy thì sao? Có người bất mãn với cuộc đời vì tìm mà không thấy. Có người đánh mất biết bao thời gian đáng lẽ để sống thì lại cứ đi tìm. Có người nuôi mơ ước quá cao, nhất định cứ đi tìm.
Tôi chọn một con đường đơn giản là: “Thôi, ta cứ trồng hoa bất cứ con đường nào ta đi tới”. Ước mơ ấy đơn giản, ta cứ trồng hoa nơi nào ta đi tới thì dễ hơn là vất vả đi tìm nơi có hoa. Hạt ở trong tay ta. Nhiều, ít, mình cứ gieo. Như thế, ta không bất mãn. Vun trồng hạnh phúc thì không phiêu lưu bằng thứ hạnh phúc cứ đi tìm.
Lạy Chúa,
Mười lăm năm trước, con đã tìm cho con một đường đi là như thế. Con hạnh phúc trên đường đi. Tất cả trong bàn tay mình, muốn trồng loại hoa nào, tùy con thôi. Tha hồ mà vui với mầu sắc. Đường đời thong thả. Mười năm nữa con sẽ mừng ngày Ngân Khánh Linh Mục. Ngày đó con ở đâu?
Mười lăm năm trước, con đâu biết sáng nay, một buổi sáng ở một làng quê bên nước Đức xa xôi, êm ả. Cử hành lễ mười lăm năm thụ phong linh mục trong hầm nhà nguyện nhỏ, ấm cúng. Với một nhóm người tĩnh tâm, nhiều thinh lặng hơn âm thanh. Chỉ con và đường mình đi.
Mười năm nữa, ngày đó, con cũng sẽ lập lại lối đi của con ngày thụ phong linh mục, với Chúa:
Con không chọn đi trên đường có hoa thơm cỏ đẹp.
Con muốn làm nở hoa bất cứ con đường nào con đi tới.
Vâng, dù hoa đó không đẹp như những hoa thơm cỏ lạ. Nhưng con biết, hạt giống trong tay con. Mười năm nữa, còn không, hay con đã yên nghỉ ở một nghĩa trang xa xôi nào đó. Nghĩa trang đó chắc không có hoa. Nhưng ngày con sống, con đã mơ ước muốn trồng hoa trên đường đi, thì dù nghĩa trang không hoa, chắc Chúa sẽ đưa con về bằng con đường cỏ hoa. Chỉ khác một điều, không phải hoa con trồng mà với lòng thương xót, Chúa trồng cho con, hoa thiêng liêng.
Đường đi một mình trong ý nghĩa nào đi nữa thì cũng vẫn là một bước tới phía trước là một giã từ ở phía sau.
Lạy Chúa,
Hay nói cách khác, Chúa bảo con cần bỏ lại phía sau mới bước tới phía trước được. Nó là một mốc của đường đi.


Tác giả Nguyễn Tầm Thường, sj.

Không có nhận xét nào

Hình ảnh chủ đề của konradlew. Được tạo bởi Blogger.