Cô đơn vì đâu
Đời này ai không từng cô đơn nhỉ.? Cô bạn Mỹ của tôi hay hỏi, tại sao tôi không bao giờ gọi cho cô ấy. Tôi đùa "số phone của bồ để đâu tui còn không nhớ thì làm sao mà gọi.? ". Cô ấy tròn mắt. Tôi cười hì hì "mỗi tối tui phải làm việc thêm, nhiều khi chén cơm còn ăn không hết thì gọi ai nữa.? ". Cô nói tôi cũng cần có người chia xẻ vậy. Tôi cười "thật ra tui đặt ưu tiên cho công việc, khi công việc không là ưu tiên, mình không thể chú tâm để làm, thế thôi ".
Thật ra thế giới này bạn không cô đơn mới là lạ. Cái thời gian cảm thấy cô đơn của bạn là khi bạn bước vào xã hội, bạn bắt buộc phải có nhu cầu hòa nhập để được thấy mình còn sống. Hồi mới xa nhà lên Saigon, tôi có cảm giác cô đơn cùng cực, thiếu điều tôi nghĩ nếu như lôi được phần nào trong cơ thể được gọi là cô đơn, tôi đem nó ra hô biến cho nó không còn tồn tại nữa.
Cảm giác cô đơn dày vò cũng khiếp lắm nhé. Đi đâu, gặp bao nhiêu người, dù rằng họ cười với tôi, tôi cũng thở dài, mặc dù tôi biết mình đang nhe răng ra cười với người trước mặt đang cười với tôi. Từ đó tôi hiểu chỉ có làm sao tự mình làm mình miễn nhiễm với cảm giác cô đơn, thắng được cảm giác đó tôi mới có lại cuộc sống bình thường. Không phải thắng bằng cách có người nào bên cạnh đâu nhé, thắng bằng sự hiểu biết ngay trong cuộc đời nhiều điều đáng sợ hơn cô đơn và không thiếu gì những điều cần được quan tâm để không còn thấy cô đơn nữa, trừ cái cảm giác cô đơn tích cực để có nhu cầu được hoà nhập.
Và tôi hết cô đơn thật bạn ạ. Tôi sẽ cảm thấy cô đơn khi có người bên cạnh mà người đó không hề quan tâm và hiểu đuợc tôi. Nổi cô đơn đó đáng sợ hơn và còn khó chịu vô vàn. Nó làm cho người ta thấy mình không còn giá trị, điều này tôi cũng đã trải qua rồi, thì cảm giác cô đơn vì không nói chuyện với ai nó còn ra gì hở bạn..?
Mỗi cảm giác cô đơn mang một dáng vẻ, màu sắc khác nhau. Bạn cần nhìn và dùng sự hiểu biết của mình mà phán xét. Có khi cũng chẳng cần chữa, bạn cứ ung dung đi trong đời, bạn vui vẻ với những điều đang ở xung quanh bạn, tự tạo được nụ cười cho mình ngay cả trong những lúc hiểm nghèo nhất mặc cho những người xung quanh có thể nói bạn khùng. Nhưng bạn hãy ngó quanh mà coi, có khi cô đơn phải chạy trốn trước khi bạn phát giác nó không hiện hữu nữa đấy...
Thật ra thế giới này bạn không cô đơn mới là lạ. Cái thời gian cảm thấy cô đơn của bạn là khi bạn bước vào xã hội, bạn bắt buộc phải có nhu cầu hòa nhập để được thấy mình còn sống. Hồi mới xa nhà lên Saigon, tôi có cảm giác cô đơn cùng cực, thiếu điều tôi nghĩ nếu như lôi được phần nào trong cơ thể được gọi là cô đơn, tôi đem nó ra hô biến cho nó không còn tồn tại nữa.
Cảm giác cô đơn dày vò cũng khiếp lắm nhé. Đi đâu, gặp bao nhiêu người, dù rằng họ cười với tôi, tôi cũng thở dài, mặc dù tôi biết mình đang nhe răng ra cười với người trước mặt đang cười với tôi. Từ đó tôi hiểu chỉ có làm sao tự mình làm mình miễn nhiễm với cảm giác cô đơn, thắng được cảm giác đó tôi mới có lại cuộc sống bình thường. Không phải thắng bằng cách có người nào bên cạnh đâu nhé, thắng bằng sự hiểu biết ngay trong cuộc đời nhiều điều đáng sợ hơn cô đơn và không thiếu gì những điều cần được quan tâm để không còn thấy cô đơn nữa, trừ cái cảm giác cô đơn tích cực để có nhu cầu được hoà nhập.
Và tôi hết cô đơn thật bạn ạ. Tôi sẽ cảm thấy cô đơn khi có người bên cạnh mà người đó không hề quan tâm và hiểu đuợc tôi. Nổi cô đơn đó đáng sợ hơn và còn khó chịu vô vàn. Nó làm cho người ta thấy mình không còn giá trị, điều này tôi cũng đã trải qua rồi, thì cảm giác cô đơn vì không nói chuyện với ai nó còn ra gì hở bạn..?
Mỗi cảm giác cô đơn mang một dáng vẻ, màu sắc khác nhau. Bạn cần nhìn và dùng sự hiểu biết của mình mà phán xét. Có khi cũng chẳng cần chữa, bạn cứ ung dung đi trong đời, bạn vui vẻ với những điều đang ở xung quanh bạn, tự tạo được nụ cười cho mình ngay cả trong những lúc hiểm nghèo nhất mặc cho những người xung quanh có thể nói bạn khùng. Nhưng bạn hãy ngó quanh mà coi, có khi cô đơn phải chạy trốn trước khi bạn phát giác nó không hiện hữu nữa đấy...
Không có nhận xét nào